ra” Mạnh ngẩng đầu, nhìn Trâm nói: “Bây giờ em là của anh cho đến khi chiếc quần này được tháo ra khỏi người em” Trâm lắc đầu qua phải, qua trái liên tục, rên rỉ: “Ôi Trời ơi, tôi chết mất” Chiếc lưỡi điêu luyện của Mạnh đưa Trâm đến tuyệt đỉnh khoái lạc. Dâm thủy ào ào tuôn ra. Mật ngọt ra đến đâu, Mạnh uống cạn đến đó, không để rơi rớt giọt nào. Thân nàng co giật như người động kinh, tim đập mạnh, toát mồ hôi bởi chiếc lưỡi của chàng. Cuối cùng Mạnh cũng kéo chiếc quần lót ra khỏi chân nàng, để