ra ngoài tìm em. Em mặc chiếc áo choàng khách sạn, đeo kính đen đang nằm phơi nắng chỗ bể bơi. Em nhìn thấy tôi, vẫy vẫy. “Anh uống gì? Hôm nay em mời?” “Kinh nhờ. Hôm nay lại hào phóng mời anh. Anh sẽ chọn đồ đắt nhất để tiêu hết tháng lương của em luôn”. “Lo gì. Em thiếu gì tiền” Đúng thật. Em chả có gì ngoài điều kiện. Bố mẹ em có nguyên một công ty may mặc bên Nga, em lại là con một. Bao nhiêu tiền làm ăn được bố mẹ em đều tuồn về cho em để tích lũy phòng khi già về Việt Nam sống. Tháng