gian dành cho tôi. Mọi việc dần trở nên bình thường như trước. Một tối thứ 6, tôi đi làm về muộn hơn thường lệ, cửa nhà khép hờ, đèn bật sáng choang, xe của An để trước cửa (nó thường cất xe vào gara để tôi để ôtô trước cửa). Cảm thấy không bình thường, tôi chạy vội vào nhà. An nằm trên đi văng, say khướt và quần áo thì xộc xệch và ướt nhẹp. Nghe có tiếng lục cục trong nhà tắm, tôi vơ lấy chiếc gậy trong góc nhà thủ thế. Hóa ra người trong đó là Diệu Hương, 1 đứa bạn của An. Hương nói với tôi An