ơn bác). Phương Vy chạy ra sau đó 1 phút. Nàng ngạc nhiên cầm nó lên và cả hai cùng đi vào nhà. Có thiệp mà…”Cho anh tán em nhé?”… Hi vọng đọc xong và nhìn thấy món quà thì nàng sẽ đồng ý (cầu trời là em ý không bị ghét trứng)… Đúng như dự đoán, em ấy nhắn tin cho tôi: – Anh làm cái gì thế? – Cái thiệp anh đặt trong hộp đó, em chưa đọc hả? – Rồi… – Vậy đồng ý đi. – Em không muốn nghĩ tới chuyện đấy nữa. – Anh có bắt em phải làm gì đâu? Chỉ cần đồng ý cho anh tán em là được, còn nếu em không thích