lên khoe, mẹ tôi ngạc nhiên phì cười: – À, giỏi. Mẹ chịu anh rồi… Thấy mẹ tôi cười tươi tắn vui vẻ lắm, tôi cũng thấy không khí đỡ ngượng hơn, tôi vênh mặt tự hào, cởi quần áo ra. Đù má, lạnh quá, ở trong phòng vẫn lạnh vãi chưởng, nhưng mà hôm nay, ông mày thà ốm chứ không bao giờ có chuyện ông chịu thua. Mẹ tôi lúc vào phòng đã thay đồ mắc bằng chiếc váy viền đen trắng ngắn, như tôi yêu cầu, mẹ lạnh cho nên vẫn mặc chiếc áo len màu đen cổ cao, việc này làm tôi rất khó khăn trong việc mò ngực