dột, u uất. Thấy tôi dắt xe ra đi học mợ móc 2 tờ 5 ngàn nhét vô túi cho tôi. Thời đó ly cà phê cóc chỉ 3 – 500 thôi, còn cơm thì 1.000 dĩa ngon cực. Tôi chào mợ rồi đạp xe đi. Chiều tôi về sớm đưa cho mợ 2 viên thuốc màu trắng. – Cái gì vậy? – Mợ theo chân tôi vô phòng khách hỏi. – Dạ, thuốc ngừa đó mợ. Mợ uống liền kẻo mất tác dụng. – Ừa. – Mợ nhón chân hôn lên má tôi, vừa cười vừa lắc đầu. Thấy mợ cười tôi nổi cơn nứng, ôm lấy mợ cạ cu em vô háng mợ. Tay lại thò xuống bóp bên ngoài quần