lắng cơn, hắn bảo nàng ngồi dậy chỉ cho nàng thấy những gì đang trên ngực hắn. Nàng đỏ mặt xấu hổ, với cái áo nàng lau sạch cho hắn. Nàng thì thầm: – Anh làm em không chịu nổi. Sướng thiệt đó. Kiểu ni dám em bỏ Sơn theo anh quá. – Theo anh là không đi Mỹ nữa đấy. – Không cần đi bây chừ. Khi mô anh muốn thì mình đi. Gia đình em ở hết bên nớ rồi. Hồi đi chương trình HO vì mắc yêu anh Sơn nên em không đi đó chớ. – Thế thì chờ gia đình bên nớ bảo lãnh rồi em đi hay hơn. – Dạ. Lần ni là tại anh Sơn