mượt mà của mẹ và sau đó bắt đầu từ từ lần tay lên ngực mẹ. Ngay lập tức mẹ la lên: “Ngừng lại!” Tôi đóng băng, không biết phải làm gì. Sau đó mẹ tiếp tục nói: “Chúng ta đi quá xa rồi. Mẹ không muốn tiếp tục nữa.” Nói xong mẹ lùi lại và tôi biết là mẹ đang khép áo choàng. Tôi chắc chắn là dì đã đoán trước bước phát triển này. Tôi khép áo choàng lại và mẹ cởi khăn bịt mắt khi tôi đã tháo khăn của mình ra. Trông mẹ có vẻ bối rối khi nói với tôi: “Mẹ sẽ về phòng mặc đồ. Tèo, mặc đồ vào rồi gặp